DRAGON PRINCESS

“Chúa ơi, mệt chết đi được. Cuối cùng cũng có thể cắt đuôi tên chủ tịch ban kỷ luật chết tiệt đó.” Lilith đang thở hổn hển khi dựa vào một cái cây. Đã lâu lắm rồi cô mới phải chạy trốn để thoát thân. Điều đó thực sự đã gây tổn hại cho cơ thể nhỏ nhắn của cô. “Thật tình mà nói, tên khốn đó thực ra đã cố gài bẫy mình. Đây có phải là điều mà một lớn nên làm? Nếu có thời gian như vậy, chẳng phải ông ta nên kiểm tra đời tư của trưởng khoa sao? Ai biết được, có thể ông ta thực sự sẽ phát hiện ra rằng mình có một vài đứa con ngoài giá thú ”. “Và có lẽ một trong số họ có thể là con trai ông ấy.” Lilith ngồi phịch xuống đất để nghỉ ngơi. Cuộn giấy nổ khiến quần áo của cô rách nát. Cô trông không khác gì một đứa ăn xin. Thành thật mà nói, Lilith lúc này đau tim vãi luôn ấy. Không phải vì cuối cùng cô quyết định tiết kiệm, mà vì thực sự trong tay cô không còn nhiều cuộn giấy. Vẫn còn rất nhiều cuộn giấy cấp thánh, nhưng cô không thể sử dụng chúng một cách bừa bãi vì sợ chúng sẽ gây ra hỗn loạn lớn nếu cô không đủ cẩn thận. Đối với những tờ giấy phép được xếp hạng dưới cấp thánh, cô đã sử dụng hết 90% trong số đó ở sàn đấu giá dưới lòng đất. “Ahhh, còn một cái nữa,” Lilith rên rỉ trong khi nắm chặt chiếc nhẫn lưu trữ trên ngón tay. Lilith nghiến răng lần nữa khi nghĩ đến vụ đó. Cô ấy thực sự đã tạo điều kiện quá dễ dàng cho sàn đấu giá bằng cách cho nổ tung nó. Đáng lẽ cô ấy nên phá hủy tất cả các nhà vệ sinh![nguyên văn: She should have demolished all the toilets instead!] Nhìn lên những mảng trời nhỏ bé qua kẽ lá rậm rạp, Lilith lần đầu tiên cảm thấy đáng thương sau khi được tái sinh vào kiếp này. Chà, nó không quá tệ. Ít nhất đó là một cảm giác rất quen thuộc. Cô ngơ ngác nhìn lên bầu trời… Và chợt nhớ ra hình như có chuyện gì đó rất quan trọng đang chờ cô làm. Nhưng nó là gì vậy? “Cứu…” Một tiếng kêu cứu yếu ớt đột nhiên vang lên từ sâu trong rừng. Lilith hơi cau mày. Không thể nào cô ấy lại nghe nhầm điều đó được. Có người thực sự đang kêu cứu. Người đó có lạc đường giống cô không? Giọng nói có vẻ yếu ớt. Người đó có lẽ đã mất tích từ lâu và lúc này đang kiệt sức mà chết. Nhưng dù lý do là gì đi nữa, Lilith không thể bỏ qua lời cầu cứu vì họ đang ở trong khuôn viên học viện. Cô đứng dậy, phủi bụi ở mông và đi về phía giọng nói. ……… “Cứu…” Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng xuất hiện trước mặt Lilith. Ông ta nằm úp mặt xuống đất và kêu cứu yếu ớt. Người đàn ông trung niên cố gắng ngẩng đầu lên, có lẽ vì cảm nhận được có người đang đến gần. Ông ta lộ ra khuôn mặt gầy gò và khô héo. Quầng thâm dưới mắt khiến anh trông giống như một con gấu trúc. “Này ông chú… chú ổn chứ?” Lilith thận trọng tiếp cận người đàn ông trung niên, vì sợ rằng cô sẽ giết ông ta bằng những bước chân rung chuyển nếu không đủ cẩn thận. Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên mở mắt, mở miệng. Ông ta nắm lấy bắp chân của Lilith bằng đôi bàn tay khô héo của mình. Lực nắm của ông ta có sức mạnh đáng kinh ngạc, cứ như thể điểm yếu lúc trước của ổng chỉ là ảo ảnh. Lilith giật mình và gần như phản xạ đánh trả. Nhưng người đàn ông trung niên đã bám chặt vào bắp chân của Lilith. Sau khi nhìn cô một lúc, ông rít ra hai chữ qua kẽ răng. “Tôi đói.” Lilith không nói nên lời. Tại sao người đàn ông này không thể nói với cô rằng ông ta đói ngay từ đầu? Lilith sợ hãi đến mức tưởng ông ta là một thây ma nào đó đến từ thế giới khác và suýt đá vào đầu ông ta. Một lúc sau, người đàn ông trung niên đang ngấu nghiến miếng thịt khô mà Lilith đưa cho. Trông ông ta chẳng khác gì một con ma đói khát. “Ăn chậm thôi. Tôi sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào nếu ông tự bóp cổ mình đến chết.” “UNFFFF…!” Lilith vừa dứt lời, khuôn mặt của người đàn ông trung niên trở nên tím tái và bắt đầu đập thình thịch vào ngực. Lilith không biết phải nói gì. Cô giơ tay đập mạnh vào lưng người đàn ông và thành công giúp anh ta đẩy ra miếng thức ăn khiến anh ta bị nghẹn. Cơ thể người đàn ông trung niên run lên dữ dội trước khi quay lại và nhìn Lilith với vẻ mặt mâu thuẫn. “Cảm ơn, cô bé.” “Không cần lo lắng, chỉ cần làm những gì tôi nên làm.” “Lần sau cô có thể dịu dàng hơn với người khác được không? Không một người bình thường nào có thể sống sót sau cái tát của cô đó.” “Ôi trời, sao ông có thể buộc tội một quý cô không đủ dịu dàng? Ông có muốn tôi đấm vào ngực ông bằng nắm tay nhỏ bé của mình không?” Khuôn mặt của người đàn ông trung niên lập tức cứng đờ trước khi anh ta lặng lẽ quay đầu lại và tiếp tục ăn miếng thịt khô. “Ông là giáo viên phải không?” “Đúng rồi.” Người đàn ông trung niên gật đầu. “Tôi là một giáo sư của học viện này. Tên là Kumar”. Lilith nhướng mày ngạc nhiên. Học viện chỉ có một số ít nhân sự đủ tiêu chuẩn để nhận danh hiệu giáo sư. Trên thực tế, toàn bộ học viện chỉ có chưa đến hai mươi người. Bản thân điều này đòi hỏi một mức độ quyền lực nhất định và do đó, chức danh này đi kèm với những đặc quyền lớn. Tuy nhiên, người đàn ông trung niên luộm thuộm đang nằm dưới đất kêu cứu với khuôn mặt héo úa và quầng thâm dưới mắt khiến người ta tưởng ông ta như chưa từng ngủ hóa ra lại là giáo sư của học viện này? “Vậy thì… Giáo sư Kumar, ông đang làm gì ở một nơi như thế này? Làm thế nào mà ông lại rơi vào tình trạng này?” “Nguyên cứu một phát minh.” “Phát minh cái gì?” Sự tò mò của Lilith bị khơi dậy. “Ông có thể cho tôi xem?” Giáo sư Kumar liếc nhìn Lilith. “Cô muốn xem?” “Vâng!” “Được rồi… tôi sẽ cho cô xem vì cô đã cứu mạng tôi.” Giáo sư Kumar đứng dậy và lảo đảo đi về một hướng cụ thể. Lilith nhanh chóng theo sau ông. Nơi đó thực ra không xa đến thế. Họ chỉ đi qua một vài bụi cây trước khi đến phòng thí nghiệm của ông ấy. Vẫn còn những dấu vết của ma sát trên mặt đất. Có vẻ như Giáo sư Kumar đã bò suốt quãng đường từ đây. Lilith nhìn lên bầu trời. “Phòng thí nghiệm ngoài trời?” Kumar gật đầu. “Thông gió tốt hơn và mọi người dễ dàng nghe thấy tiếng kêu cứu tuyệt vọng hơn khi sắp chết.” Lilith không biết phải trả lời thế nào. Cô phớt lờ logic bất thường của người đàn ông và chuyển sự chú ý sang xung quanh. Ngoài một chiếc bàn làm việc và một vật thể không xác định được phủ một tấm vải đen, mọi thứ còn lại đều là tài nguyên thiên nhiên. Lilith thậm chí còn không thấy bất kỳ thứ thiết yếu nào cần thiết cho sự sống. Không chỉ vậy, còn có đủ loại dây leo phủ kín bàn làm việc. Tất nhiên, trong đám cỏ dại dưới chân cô cũng có nhiều bộ phận máy móc khác nhau. Lilith không biết chúng nhiều bao nhiêu, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng lạo xạo mà chúng tạo ra sau mỗi bước chân cô bước đi. Giáo sư Kumar có thực sự sống trong môi trường như thế này không? Ở một khía cạnh nào đó, ông ấy thực sự là một người tuyệt vời. “Đây là phát minh mà tôi vừa hoàn thành.” Giáo sư Kumar bước tới một vật thể không xác định được phủ một tấm vải đen, rồi bất ngờ kéo tấm vải đen ra. Vật thể đó có hình dạng giống như một cái trống khổng lồ. Phần chính của nó được làm bằng kim loại nhưng mặt trống được làm từ một loại kim loại đen không rõ nguồn gốc. Bên dưới nó là một bảng điều khiển hình khối với một dãy nút đầy màu sắc. “Này là cái gì?” “Tôi gọi nó là một máy hút thách thức tinh thần. Chức năng của nó là hút những sinh vật có chỉ số IQ thấp nhất trong bán kính một km, sau đó nhốt chúng vào trong thiết bị để chúng không thể di chuyển ”. Lilith không biết nói gì về tên và công dụng của món đồ này nên cô hỏi thẳng: “Vậy công dụng thực tế của nó là gì?” “Nó có thể rất hữu ích trên chiến trường. Nghĩ mà xem, chẳng phải có câu: lũ toàn cơ bắp và không có não sao? Nếu chúng ta tóm được kẻ thù cơ bắp nhất và bẫy hắn, chẳng phải chúng ta sẽ có thể giành chiến thắng dễ dàng sao?” Điều đó rất có ý nghĩa. “Nhưng… làm thế nào để ông chắc chắn rằng anh chàng cơ bắp nhất đó đang đứng về phía kẻ thù?” Giáo sư Kumar choáng váng trước câu hỏi này trước khi chìm vào suy nghĩ sâu sắc. “Đúng… Tại sao mình không nghĩ tới điều đó… Tại sao mình không…?” “Nói cách khác, đây thực sự là một món đồ vô dụng?” “Đừng xúc phạm phát minh của tôi là vô dụng!” Giáo sư Kumar giận dữ nói. “Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy rằng phát minh của tôi rất hữu ích.” Nói xong, anh ấn xuống cái thứ có vẻ như là công tắc nguồn. Mặt trống của máy hút thách thức tinh thần bắt đầu phát sáng và nóng lên, sau đó… Sau đó… Sau đó… Sau đó không có gì xảy ra. “Không phải nó vô dụng sao…?” “Không thể nào! Tôi thực sự đã tỉ mỉ tạo ra thứ này trong vòng nửa tháng! Làm sao nó có thể vô dụng được? Tăng sức mạnh!!” Giáo sư Kumar gầm lên và mắt ông đỏ ngầu. Trong khi giáo sư Kumar vặn sức mạnh tối đa trong cơn tức giận thì một điều bất thường bất ngờ xảy ra. Một thứ hình người bị một lực nào đó hút vào. Nó đã vượt qua vô số chướng ngại vật và đến được đây sau khi vượt qua một chặng đường dài. Nó va vào mặt trống của máy hút thách thức tinh thần với một tiếng nổ lớn. “Nhìn kìa, nó thực sự đã hút một người thiểu năng trí tuệ! Suy cho cùng thì tôi cũng đúng, phát minh của tôi rất hữu ích!” Giáo sư Kumar thốt lên đầy phấn khích. Khuôn mặt của Lilith cứng đờ và tay chân cô trở nên lạnh cóng. Đó là một nhân vật cao ít nhất ba mét, có khuôn mặt vuông vức và trông rất cứng rắn. Đôi mắt quyến rũ nhỏ bé của ông ta trông như thể có thể bắn ra tia laser bất cứ lúc nào. Bộ đồng phục võ đường màu đỏ và xanh bó sát của ông ta dường như có thể bị rách nát bởi những khối cơ bắp bên dưới nó bất cứ lúc nào. Lọn tóc xoăn nhỏ trên trán ông ta trông như vừa bị thiêu đốt vì khói xanh vẫn bốc ra từ nó. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta không ai khác chính là Lord Mord, người đứng đầu kỷ luật, người đã thề trước đó rằng ông ta sẽ không để Lilith thoát tội. Mord có vẻ mặt ngơ ngác. Trên tay đang cầm một cuốn sổ nhỏ rách nát. Trên người ông ta có những vết xước do cành cây để lại và ông ta trông như thể không thể hiểu được tình hình hiện tại. “Tôi là ai? Đâu là đây?” Ông ta nhìn Lilith và Kumar với đôi mắt đờ đẫn. “Hai người đang làm gì ở đây thế?”