DRAGON PRINCESS

“Đây là…” Sau một lúc bối rối, choáng váng và đầu óc trống rỗng, Mord cuối cùng cũng nhận ra mình đang bị hút chặt vào một chiếc trống, trong một tư thế vô cùng mất duyên. “Cái quái gì đây?! Tại sao tôi lại ở đây?! Thả tôi ra ngay lập tức!” “Thật là thô lỗ khi nói về một phát minh mà người khác đã bỏ ra rất nhiều công sức để tạo ra theo cách đó,” Kumar nhận xét với vẻ không hài lòng. “Giáo sư Kumar?! Tại sao anh ở đây?” Mord đã rất ngạc nhiên ngay trước khi nhận ra điều đó. Anh nghiến răng, “Nói cách khác, Giáo sư Kumar, chính phát minh vĩ đại của anh đã đưa tôi đến đây?” “Đúng đó.” Giáo sư Kumar gật đầu rồi vỗ vai Mord đầy thông cảm. “Anh Cả Mord, từ giờ trở đi anh nên đọc nhiều sách hơn. Đừng từ bỏ chính mình, vẫn còn hy vọng.” “Ý anh là gì?” Mord chết lặng. Giáo sư Kumar lắc đầu và không nói gì nữa. Hoặc có lẽ, ông ta không thể chịu đựng được để nói nhiều hơn thế. Mord thậm chí còn bối rối hơn. “PFFFT…!” Lilith cuối cùng cũng mất bình tĩnh và ôm bụng cười lớn. “E-Elder… Mord… Làm sao mà ông… lại bị hút… Hahaha…!” tôi không thể! tôi không thể! tôi sẽ cười chết mất! Vì Elder Mord đã bị hút vào, điều đó có nghĩa là… Gã là sinh vật có chỉ số IQ thấp nhất trong bán kính một km tính từ đây! Toàn cơ bắp và không có não! Không ngờ trưởng phòng kỷ luật lại có mặt đáng yêu như vậy. Chạy trốn không còn quan trọng nữa. Hãy để tôi cười cái đã. Mặc dù Lilith hoàn toàn nhận thức được tình hình nguy hiểm đến mức nào nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được bản thân. “Lại là ngươi! Con nhỏ khốn nạn !” Mặc dù Lão Mord không biết Lilith đang cười cái gì, nhưng gã vô cùng phấn khích khi thấy kẻ thù của mình. “Trả lại kiểu tóc cho ta!” Elder Mord ngay lập tức gầm lên với cô. “kiểu tóc?” Lilith nhìn sợi tóc xoăn nhỏ bị đốt cháy treo trước trán Mord và hỏi, “ Kiểu tóc nào?” “Đừng giả ngu! Chính cô là người đã nhét cuộn phép nổ vào trong gối và ném nó ở khu ký túc xá sáng nay phải không!!” “Cái gối…? Cuộn…?” Lilith sửng sốt trước khi cô chợt nhớ đến chiếc gối mà cô đã phá hủy sáng nay… Sau đó cô ấy nhìn vào sợi tóc xoăn nhỏ bị cháy… “Đừng nói với tôi là… chiếc gối đó đập trúng vào đầu ông nhé?” Mord trừng mắt nhìn cô và gật đầu đau đớn. “PFFFT…!” Lilith lại không nhịn được một lần nữa “Haha! Ông thật sự rất thảm hại…!” Có chuyện gì với anh chàng này vậy? ông ta là người đứng đầu kỷ luật đáng kính, tuy nhiên ông ta lại bị trúng cuộn giấy phép khi đang đi dạo xung quanh và sau đó bất ngờ bị phát minh của Giáo sư Kumar bắt giữ. Ông ta thật thảm hại đến mức đáng yêu. “NGƯƠI!” Gã gào lên, giọng nói vang vọng khắp sân. “TA SẼ XÉ NGƯƠI THÀNH TỪNG MẢNH, CON NHÓC KHỐN KHIẾP!” Lilith ngay lập tức căng thẳng và chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, cô đã chờ đợi rất lâu và Mord không bao giờ thoát ra khỏi cái máy hút thách thức tinh thần để xé toạc cô. Mặt Mord đỏ bừng và anh cau mày bối rối. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao ta không thể di chuyển?”

“Bỏ cuộc đi, Ngài Mord. Tôi đã thêm rất nhiều Hela Stone vào chất dẫn dụ người thiểu năng trí tuệ của mình. Ngài không thể sử dụng chiến khí hoặc ma thuật của mình bây giờ.” Giáo sư Kumar thản nhiên nhận xét

“Đá Hela?” Biểu cảm của Mord thay đổi. “Anh lại dùng số tiền mà học viện đã phân bổ cho anh vào những việc ngu ngốc như thế này à? Anh nên cẩn thận, hiệu phó có thể sẽ cắt giảm ngân sách của anh một lần nữa!” Kumar cau mày ngay lập tức sâu hơn khi nhắc đến từ ‘quỹ’ và ông ấy bực bội, “Hãy tiếp tục khấu trừ nó! Dù sao thì tôi cũng chẳng có gì nhiều để họ khấu trừ cả!” Mord thở dài, “Anh vẫn còn khó chịu với phó trưởng khoa à?” Kumar vẫn im lặng, rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này.

Mord dịu giọng lại một chút sau khi thấy phản ứng của anh.

“Bây giờ hãy quên chuyện đó đi, để tôi xuống trước. Trước tiên tôi phải xé xác con bé khốn nạn bên cạnh anh đã.” “Ồ.” Kumar đưa tay ra để nhấn nút trên bảng điều khiển. “Đợi đã!” Lilith nắm chặt tay Kumar và cầu xin, “Giáo sư Kumar, ông không thể thả ông ta ra được!” “Tại sao?” “Nếu ông thả Mord ra, gã sẽ giết tôi mất.” “Đó có phải là vấn đề của tôi không?” Lilith choáng váng. “Đ-Không phải tôi đã cứu mạng ông sao? Làm sao ông có thể ăn cháo đá bát được?”

“Nhưng chẳng phải tôi đã đưa cô đến đây để xem phát minh của tôi sao?” Sau đó Kumar chỉ vào Mord. “Hơn nữa, lão Mord đã cứu tôi hơn một lần, nếu chúng ta định nói về chuyện đó.” “……..” Vậy ra tên này sống sót được lâu thế này là nhờ có Mord. “Bỏ cuộc đi, con nhóc khốn khiếp. Giáo sư Kumar là kiểu người không tham gia vào bất cứ việc gì khác ngoài phát minh của chính mình.” Mord chế nhạo, “Trước tiên, ngươi nên tìm cách trốn thoát. Sẽ thật nhàm chán nếu ta có thể dễ dàng bắt được ngươi.” Những giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán Lilith. Giáo sư Kumar với tay kia chạm vào nút. Nụ cười của Mord dần trở nên nham hiểm. “Chờ đã!” Thay vì bỏ chạy, Lilith lại ngăn ông lại. “Giáo sư Kumar, ông… đang thiếu kinh phí nghiên cứu phải không?” Kumar dừng lại, “Làm sao cô biết?” Lilith thở phào nhẹ nhõm trước câu trả lời của ông. Có vẻ như cô đã đoán đúng. “Rất dễ dàng nhận thấy điều đó. Mặc dù Giáo sư Kumar nói rằng đó là vì mục đích thông gió tốt hơn, nhưng không một nhà phát minh đam mê nào lại bỏ qua một phòng thí nghiệm rộng rãi, thông thoáng và không bị làm phiền.” Cô chỉ vào một chiếc bàn làm việc mọc đầy dây leo. “Chắc hẳn sẽ rất bất tiện khi nghiên cứu ở nơi như thế này phải không?” Kumar gật đầu. “Đúng, lý do tôi làm việc ngoài trời là vì tôi đã bán bớt phòng thí nghiệm trước đây của mình do không đủ vốn. Tôi cũng muốn có phòng thí nghiệm của riêng mình. Nhưng một lần nữa, liệu có thay đổi gì không nếu cô biết những điều này?” “Hừm.” Lilith khẽ mỉm cười, “Tất nhiên rồi. Giáo sư Kumar, tôi sẽ cung cấp cho ông nguồn tài trợ mà ông cần… Thế thì sao?” “Cô?” Kumar nhìn Lilith, quần áo rách rưới và nói với vẻ hoài nghi: “cô có biết tôi cần bao nhiêu tiền mỗi năm không?” “Không, và tôi cũng không cần biết.” Với một cái vẫy tay nhỏ bé của Lilith, vô số đồng tiền vàng từ trên trời rơi xuống như mưa đá. Chỉ trong nháy mắt, mặt đất được bao phủ bởi ánh vàng lấp lánh. “Tôi có thể trông không giống, nhưng tôi là một tiểu thư thực sự.”[vâng, quý cô dào vãi loz] Mord không nói nên lời trước tất cả những đồng tiền vàng phủ đầy sân. Kumar ngay lập tức quỳ xuống. Nắm lấy những đồng xu trong tay, anh ta lẩm bẩm: “Số tiền khổng lồ này… đủ để tài trợ cho nhiều năm nghiên cứu.”

Lilith mỉm cười tự mãn. “Nó như thế nào? Đây chỉ là món quà cho lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta thôi, Giáo sư Kumar. Chỉ cần ông gật đầu với tôi, ông sẽ được giữ tất cả những thứ này và tôi cũng sẽ tài trợ cho ông một triệu đồng vàng mỗi năm.” “Một triệu!” Giáo sư Kumar bắt đầu run rẩy. “Tiền tài trợ hàng năm của tôi chỉ có ba mươi nghìn… Một triệu… Ba mươi năm… Một năm… Một triệu…”

“Ngươi điên à, đồ con nhỏ khốn kiếp?! Dù ngươi có giàu đến đâu thì cũng không thể tiêu xài lung tung như vậy được! Ngươi có nhận ra rằng việc tài trợ cho Giáo sư Kumar không khác gì lãng phí tiền của ngươi không? Gia đình ngươi sẽ không giết ngươi nếu họ biết chắc!

“Tất nhiên rồi. Không có vấn đề gì cả.” Lilith chộp lấy một nắm tiền vàng và ném chúng vào mặt Elder Mord. Anh có thể cảm nhận được sự đau đớn trên khuôn mặt mình. “Nhà tôi không có gì ngoài tiền.”

“Đối với gia đình tôi, giá trị của đồng tiền đối với họ chẳng hơn gì so với đá trong hố xí”.[vâng, chị dào vãi nồi luôn] Mord không nói nên lời

Mấy đứa cậu ấm cô chiêu chết tiệt này, chúng đ’ còn là người nữa. [nguyên văn: These damn second-generation rich kids, they’re really f̲u̲c̲k̲i̲n̲g inhumane.] “Kumar! Đừng quên rằng ông là giáo sư của học viện này! Học viện cấm nhận hối lộ từ học sinh! Nếu ông chấp nhận, khi trưởng khoa quay lại, ông sẽ bị lột da sống!

“Trưởng khoa…” Vẻ mâu thuẫn hiện lên trên khuôn mặt của Kumar.

Đúng lúc này, Lilith đặt tay lên vai Giáo sư Kumar. Giống như một người chị hiểu biết, cô ấy nói với vẻ đau đớn: “Giáo sư Kumar, tôi hiểu vị trí và những khó khăn mà ông phải đối mặt khi trở thành giáo sư trong học viện này. Tôi cũng hiểu sự đấu tranh trong lòng ông vào lúc này, nhưng…” Lilith đột nhiên nhìn Mord một cách dữ dội. “Ngay cả khi ông nhận hối lộ… tài trợ của tôi, chỉ có ba chúng ta biết về việc này. Tôi chắc chắn sẽ không nói với ai. Vậy chỉ cần…” “Xử lý xong Elder Mord thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải không?”